tiếp theo kì trước ( Chương 2 – part 2)
CHƯƠNG 2 – QUYỂN I (part 3)
Người dịch: Reiko
(ở Kì trước, tôi ăn vụng bánh gạo và để nó dính vào răng, không tài nào gỡ ra được. Các thành viên trong gia đình ông chủ nhìn thấy tôi trong bộ dạng khổ sở để gỡ miếng bánh ra đã được một tràng cười lớn. Cuối cùng bà giúp việc O-san cũng giúp tôi giằng miếng bánh ra khỏi miệng, đau điếng, nhưng sau đó là sự thoải mái và tự do sau khi thoát ra được khỏi “con quỷ bánh gạo”…)
___
Với việc tự biến mình thành trò cười, tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghe những lời chỉ trích châm chọc thù hằn của O-san. Việc đó sẽ làm tôi điên đầu mất. Để ổn định lại tinh thần, tôi quyết định đi thăm Mike. Tôi rời nhà bếp và đi xuyên qua sân sau đến nhà người dạy đàn hạc hai dây.
Mike (mi-kê) là một cô mèo đẹp có tiếng ở vùng này. Là một con mèo, hiển nhiên tôi sở hữu kiến thức khá rộng về bản chất của lòng trắc ẩn và đặc biệt nhạy cảm với sự hấp dẫn, lòng tốt bụng, lịch thiệp, và tất nhiên là cả tình yêu. Chỉ cần giáp mặt với cái điệu bộ nhăn nhó của ông chủ, hay phải nghe những lời mắng nhiếc từ O-san, tôi lại cảm thấy thật lạc lõng. Những lúc ấy, tôi đến thăm cô bạn xinh đẹp này và tám đủ thứ truyện trên đời. Dần dần bản thân, tâm trạng của tôi đã được giải tỏa từ lúc nào không hay. Sau những lần như thế tôi cảm thấy như thể vừa được sinh ra lần nữa vậy. Ảnh hưởng của “phụ nữ” quả nhiên rất mạnh mẽ. Qua lỗ hổng trên hàng rào, tôi nhìn quanh xem cô đang ở đâu.

Mike (ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Mike kia rồi, đang đeo trên mình một cái vòng mới xinh xắn, dành cho dịp năm mới, ngồi kiêu sa gọn ghẽ trên hiên nhà. Cái lưng tròn của cô quả thực đẹp hết sức. Đường cong ấy là đẹp nhất trong tất cả. Cái cách cô cong đuôi, cách cô xếp chân, cách cô lười nhác rung nhẹ đôi tai – tất cả đều không sách bút nào tả được. Nhìn cô thật ấm áp, ngồi đó đầy mỹ lệ, dưới ánh nắng chan hòa. Cơ thể như toát ra vẻ gì đó rất đúng mực và yên bình. Và bộ lông, óng mượt như nhung, phản chiếu từng tia nắng xuân, tựa như đang rung động không ngừng dù không gian tĩnh lặng không gió. Tôi cứ đứng như vậy một lúc, hoàn toàn bị mê mẩn, ngắm nhìn cô chăm chú. Khi hoàn hồn lại, tôi khẽ gọi, “Mike ơi, Mike.” và lấy chân trước vẫy vẫy.
“Ồ, Thầy !” cô chào tôi và bước xuống hiên. Một cái chuông nhỏ gắn trên cổ áo đỏ tươi của cô, rung rung tạo nên những âm thanh leng keng nhỏ. Tôi tự nhủ, “À, hẳn là Mike đeo chuông cho dịp năm mới này đây” và rồi, trong khi vẫn còn cảm thán về những tiếng chuông sống động, cô đã tới ngay cạnh tôi. “Chúc Thầy năm mới vui vẻ,” vừa nói cô vừa vẫy vẫy cái đuôi về phía bên trái, vì loài mèo khi chào nhau luôn đan đuôi vào nhau thẳng đứng, tựa như một sợi dây vậy, sau đó xoắn đuôi về phía bên trái. Trong vùng này, chỉ có Mike gọi tôi là Thầy. Cho đến giờ, như tôi vẫn nói đấy, rằng tôi không có tên, thì chỉ có Mike, một mình cô, là tôn trọng tôi và gọi tôi bằng “thầy” (sensei), bởi vì tôi sống trong nhà ông giáo. Thực lòng, tôi cũng không hoàn toàn khó chịu với danh xưng Thầy này, nên sẵn sàng đáp lại khi được gọi bằng cái tên ấy.

Tôi và Mike nói chuyện (ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
“Chúc cô năm mới vui vẻ,” Tôi nói. “Mà hôm nay vận đồ đẹp thật đấy!”
“Vâng, bà chủ mua nó cho em cuối năm ngoái đấy. Rất hợp phải không ạ?”, cô rung rung chuông thành tiếng cho tôi xem.
“Thực sự là thế, tiếng nghe rất hay. Tôi chưa từng thấy thứ gì tuyệt vời hơn thế.”
“Ôi không đâu! Ai cũng dùng nó cả mà,” cô lại leng keng leng keng. “Nhưng mà công nhận tiếng kêu cũng đáng yêu thật đấy ! Em thích nó lắm.” Tiếng leng-keng leng-keng kêu không ngừng.
“Tôi thấy là bà chủ rất yêu thương cô đấy chứ.” So sánh cuộc sống của tôi với cô, hàm ý của tôi chính là tôi đang ghen tỵ với cuộc sống được chăm lo đủ đầy của cô đấy.
“Đúng vậy nhỉ,” cô nói, “quả thật là bà chủ đối xử với em như thể con ruột vậy.” Rồi cô cười thật ngây thơ. Chẳng đúng chút nào khi nói mèo không biết cười. Loài người sai lầm khi cứ tin rằng chỉ có giống người mới cười được. Khi tôi cười, lỗ mũi của tôi trở thành hình tam giác, và yết hầu rung lên. Con người hoàn toàn không hiểu được điều đó.
“Vậy chủ nhân của cô là người thế nào?”
“Chủ nhân? Nghe lạ thế. Em hay gọi là bà chủ. Bà chủ của đàn hạc hai dây.”
“Tôi biết rồi. Nhưng xuất thân của bà ấy như thế nào? Tôi nghĩ bà hẳn là một người sinh ra trong dòng dõi có địa vị xã hội cao?”
“A, vâng đúng là như thế.”
Nàng công chúa nhỏ
Đang chờ đợi ngươi …
Đằng sau cánh cửa Shouji (cửa trượt truyền thống của Nhật), bà chủ bắt đầu chơi khúc nhạc đàn hạc hai dây.
“Giọng hát của bà thật tuyệt làm sao…” Mike tự hào nói.
“Có vẻ tốt đấy, nhưng tôi không hiểu bà đang hát gì. Bản nhạc này tên gì vậy?”
“Nó à? Oh, gọi là một bản nhạc gì đó…Em không rõ nhưng bà chủ đặc biệt thích nó. Thực ra bà đã 62 tuổi rồi , thế mà vẫn còn minh mẫn khỏe mạnh lắm, thầy nhỉ?”
Tôi cho rằng ai cũng phải thừa nhận bà đúng là rất khỏe, ở cái tuổi 62 đó. Tôi đồng ý, “Đúng vậy.” Tôi tự nghĩ chắc là mình trả lời ngớ ngẩn lắm, nhưng thật không biết nói gì khác khi bản thân tôi cũng không nghĩ được gì hay ho hơn.
“Có thể thầy không biết, nhưng bà từng là một người rất được nể trọng. Lúc nào bà ấy cũng nói với em như thế.”
“Vậy rốt cuộc xuất thân của bà là sao?”
“Em được biết rằng bà là con gái của cháu gái của mẹ của chồng của em gái của thư kí bí mật của bà vợ góa của Tướng quân đời thứ 13.”
“Cái gì cơ?”
“Con gái của cháu gái của mẹ của chồng của em gái của …”
“Được rồi, cô làm ơn nói chậm lại một chút. Con gái của cháu gái của mẹ của em gái của thư kí bí mật của …”
“Không không không. Con gái của cháu gái của mẹ của chồng của em gái của thư kí bí mật …”
“Con gái của cháu gái của mẹ của chồng của em gái của thư kí bí mật …”
“Đúng rồi đó.”
“Thư kí bí mật nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Của chồng”
“Không, của bà vợ góa”
“Ah phải rồi. Sao mình lại quên được chứ? Của bà vợ góa …”
“Của Tướng quân thứ 13. Đúng rồi đấy.”
“Của Tướng quân thứ 13?”
“Phải phải, Thầy có vẻ hiểu ra rồi đấy.”
“Cũng không hẳn. Dây mơ rễ má quá, tôi vẫn không hiểu lắm. Rốt cuộc là bà ấy quan hệ thế nào với vợ góa của Tướng quân thứ 13?”
“Ôi trời, thầy ngốc thật đấy! Em vừa nói đấy còn gì. Con gái của cháu gái của mẹ của chồng của em gái của thư kí bí mật.”
“Thì biết thế, nhưng mà …”
“Uh vậy thì, thầy hiểu rồi, phải không?”
“Ừ ừ.” Tôi đành nhượng bộ và làm như đã thông suốt.
Đôi khi, những lời nói dối vô hại cũng cần thiết mà.
(còn tiếp)
Pingback: “Tôi là mèo” – Chương 2 (part 2) | Khám phá Nhật Bản cùng Kiyoshi
Pingback: “Tôi là mèo” – Chương 2 (part 4) | Khám phá Nhật Bản cùng Kiyoshi
Pingback: “Tôi là mèo” – Natsume Souseki, Người dịch: Reiko | Khám phá Nhật Bản cùng Kiyoshi