tiếp theo kì trước ( Chương 2 – part 3)
CHƯƠNG 2 – QUYỂN I (part 4)
Người dịch: Reiko
(Ở kì trước tôi đang có một cuộc trò chuyện rất thú vị với Mike – một nàng mèo xinh đẹp, hay gọi tôi là “Thầy” (vì chủ tôi là ông giáo), còn bà chủ của cô là một nghệ sĩ đàn hạc hai dây. Sau khi trải qua sự vụ bánh gạo không mấy tốt đẹp, tôi tìm đến Mike để trò chuyện, lấy lại tinh thần…)
___
Khi tiếng đàn hạc hai dây đột nhiên ngừng lại, chợt vọng ra ngoài tiếng bà chủ đằng sau cánh cửa trượt, “Mike, Mike, bữa trưa sẵn sàng rồi này !” Nghe thấy thế nhìn Mike vui vẻ hẳn lên.
“Ôi, bà chủ đang gọi rồi, em phải về nhà đây. Thầy thứ lỗi cho em nhé?”
Dù mình có nói không thì cũng không thể giữ cô ấy lại lâu hơn được, tôi nghĩ.
“Cứ đến thăm em bất cứ khi nào Thầy muốn nhé,” dứt lời, cô chạy băng qua vườn, chiếc chuông rung kêu leng keng. Đột nhiên cô quay lại, hỏi tôi đầy vẻ lo lắng, “Mà trông thầy không khỏe chút nào. Thầy ổn cả chứ?”
Tôi không thể kể với cô về chuyện tôi đã ăn phải một cái bánh gạo quái quỷ, rồi nhảy nhót quanh phòng để gỡ nó ra được, vì thế tôi chỉ ậm ừ:
“Không, không có chuyện gì đâu. Tôi đang mải nghĩ mấy thứ quá nên thành ra hơi bị đau đầu. Thực sự thì hôm nay tôi ghé qua cũng là vì nói chuyện với cô đã làm tôi thấy khá hơn rất nhiều.”
“Ồ thật sao? Tốt rồi, vậy thầy nhớ giữ gìn nhé. Tạm biệt thầy.”
Trông cô có vẻ gì đó nuối tiếc khi rời đi, điều này hoàn toàn làm tôi như sống lại, sau những gì khủng khiếp đã trải qua với cái bánh gạo. Bây giờ tôi thấy trong người thật tuyệt vời, và quyết định đi về nhà, xuyên qua đồn điền chè, nơi mà ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi bước trên từng đụn tuyết đang tan dần. Tôi ló mặt qua chỗ thủng trên hàng rào tre, và nhìn thấy Kurumaya Kuro, chễm chệ trên đám hoa cúc khô, vừa ngáp vừa duỗi lưng, nhìn cứ như một cây cung màu đen vậy. Đến giờ thì tôi không còn sợ Kuro nữa, nhưng bất kì cuộc đối thoại nào với hắn cũng ẩn chứa những nguy cơ gây rắc rối, nên tôi cố tình tảng lờ hắn đi. Tuy nhiên Kuro cũng không phải dạng vừa, hắn không phải là kẻ dễ dàng cho qua khi thấy bản thân mình bị coi thường.
“Ê này, Quý ngài Vô-Danh. Dạo này trông mi ngạo mạn quá nhỉ? Dù được ở trong nhà thầy giáo nhưng cũng đừng vì thế mà tự cho mình là thông thái nhé. Khôn hồn thì bỏ cái bản mặt đó đi. Ta cảnh cáo, đừng có cố trêu ngươi ta.”
Kuro có vẻ không biết rằng giờ tôi đã thành người nổi tiếng rồi. Giá như tôi có thể giải thích được cho hắn, nhưng vì hắn không phải kẻ có thể hiểu được những thứ này nên tôi đưa ra một quyết định đơn giản, đó là chào hắn bằng một cách ngắn gọn nhất có thể, rồi chuồn đi càng sớm càng tốt.
“Ồ, chúc mừng năm mới, ngài Kuro. Nhìn ngài vẫn khỏe mạnh đấy chứ.” Tôi nhấc đuôi lên và ngúng nguẩy sang trái. Kuro, vẫn giữ thẳng đuôi, thẳng thừng đáp lại lời chào của tôi.
“Có cái gì mà Chúc mừng? Năm mới năm me có cái đếch gì đáng để mừng thì chắc là mi sẽ điên cả năm đấy. Thôi cút đi, “đồ ống thông phổi.”
Cụm từ “ống thông phổi” này rõ ràng là một câu nói rất xúc phạm, nhưng mặt ngữ nghĩa của nó dường như đang trốn chạy khỏi đầu tôi, thật sự tôi không hiểu mô tê gì hết.
Tôi hỏi lại, “Ống thông phổi nghĩa là sao cơ?”
“Có thằng nào đang bị chửi rồi còn đứng đó hỏi câu chửi đó nghĩa là gì không chứ. Được, được, ta chịu, ta chịu mi rồi! Đúng là cái đồ cúc hoa của năm mới.”
“Cúc hoa” của năm mới ư? Nghe có vẻ cũng đầy chất thơ đấy nhưng nghĩa của nó thì thậm chí còn mù mờ hơn cả cái ống thông phổi gì đó nữa. Toan hỏi lại để rút kinh nghiệm trong tương lai, nhưng nghĩ rằng chắc chắn sẽ chẳng nhận được một câu trả lời nào thỏa đáng nên tôi chỉ đứng đó nhìn hắn chằm chằm, không nói một lời. Cảm thấy tình huống khá là kì cục.
Đúng lúc đó vợ của ông chủ Kuro bất ngờ hét lên, “Lát cá hồi bà vừa để trên giá đây chạy đâu mất tiêu rồi? Ôi trời ơi là trời, cái con mèo chết tiệt kia, nhất định là mày lại ăn vụng rồi phải không? Mày là con mèo bà ghét nhất trên đời. Có giỏi thì quay lại đây lần nữa xem, tao không tha cho mày đâu!”
Chất giọng khàn khàn của bà làm cái không khí ẩm ướt của khí hậu mùa này như rung lên, vẻ yên bình tự nhiên dường như biến mất. Kuro phô ra cái mặt trâng tráo của mình như thể muốn nói, “Nếu bà muốn hét cho cả làng nghe thấy, thì cứ hét to nữa vào !”, và hất mạnh cái cằm vuông của mình về phía tôi, hàm ý hỏi “Mi nghe rõ bà ta nói gì chưa?”
Đến lúc này thì đầu óc tôi vẫn đang bận rộn với mấy câu nói của Kuro, thành ra chẳng để ý gì đến xung quanh. Nhưng đúng là liếc xuống dưới, tôi thấy ở giữa hai chân hắn, có một bộ xương đã lấm bùn, chắc là tàn dư từ một lát cá hồi rẻ mạt nào đó.
“Vậy là ngài lại làm vậy nữa!” Hoàn toàn quên mất những chuyện mới xảy ra, tôi lại tâng bốc Kuro như trước kia. Nhưng điều đó không khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
“Lại làm vậy? Ý mi là thế quái nào hả, con mèo đầu đất xấc láo kia? Và mi vừa nói cái gì cơ, “lại” ư? Trong khi ta có làm gì to tát đâu, chỉ là một lát cá hồi rẻ mạt mỏng dính? Mi biết ta là ai chứ hả? Ta là quý ngài Kurumaya Kuro đấy! Chết tiệt! ” Và, chẳng có cái áo nào để xắn tay lên, hắn nhấc chân trước lên ngang vai một cách hung bạo.
“Thì tôi vẫn luôn biết ngài là Kurumaya Kuro.”
“Nếu biết rồi thì sao mi vẫn nói với ta bằng cái kiểu xấc xược đó hả? Trả lời đi!” Và hắn thở ra một hơi thật mạnh vào tôi. Nếu hắn là một con người, tôi hẳn đã bị tóm cổ áo lôi dậy rồi. Tôi hơi bất ngờ không biết phải làm sao, còn đang nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này. Đúng lúc đó cái giọng khàn khàn đáng sợ kia lại cất lên.
“Này này! Ông Nishigawa, ông Nishigawa, nghe thấy tôi nói không? Nghe này, tôi bảo cái này nhé. Mang đến cho tôi một cân thịt bò, ngay lập tức. Rõ chưa? Cái loại thịt bò không dai ấy. Một cân. Được không?” Cái giọng điệu đòi-thịt-bò của bà ta như muốn đập tan tất cả sự yên bình của vùng này.
“Mỗi năm chỉ có một lần bà ấy mua thịt bò và chính thế nên bả mới to tiếng như vậy. Muốn cho cả cái khu này biết về cân thịt bò tuyệt diệu của bả đây mà. Ai mà làm gì nổi một mụ đàn bà như thế chứ!” Kuro nói bằng cái giọng chế giễu, trong khi duỗi cả bốn chân ra. Không biết đáp lại như thế nào, tôi tiếp tục im lặng và quan sát.
“Một cân thịt bò quèn thì chắc không đủ cho cái dạ dày này. Nhưng biết làm sao được. Thôi thì cứ thịt bò đi vậy. Sẽ kiếm thêm sau.” Kuro tự nói với mình, cứ như thể thịt bò được đặt mua cho riêng hắn vậy.
“Hẳn là lần này ngài sẽ thấy hài lòng thôi.” Nói những lời này ra tôi chỉ hi vọng có thể nhanh chóng đẩy hắn về nhà.
Nhưng Kuro ngáp dài, và nói “Chẳng liên quan gì đến mi cả. Câm miệng đi nhóc!” rồi dùng đôi chân sau khỏe mạnh của mình, khua loạn lên làm bụi băng cứ liên tiếp rơi thẳng xuống đầu tôi. Tôi hoàn toàn bất ngờ, và trong khi vẫn còn đang lắc lắc rũ những mảnh vụn khỏi người, Kuro đã trườn ra khỏi hàng rào và biến mất tự lúc nào. Đoán chừng hắn đã đi đến thăm món thịt bò của ông Nishigawa rồi.
<Đọc tiếp>
(còn tiếp)
Pingback: “Tôi là mèo” – Chương 2 (part 5) – Khám phá Nhật Bản cùng Kiyoshi
Pingback: “Tôi là mèo” – Natsume Souseki, Người dịch: Reiko | Khám phá Nhật Bản cùng Kiyoshi
Pingback: “Tôi là mèo” – Chương 2 (part 3) | Khám phá Nhật Bản cùng Kiyoshi